Thứ hai, 06/04/2015 13:21 (GMT+7)
Mỗi buổi phim mới ra mắt, các nhà báo hỏi nhau: phim này có sex không? Có nhiều cảnh nóng không? Những câu hỏi nửa đùa nửa thật phản ánh một tình trạng rất thật: dạo này phim nhiều cảnh nóng quá! Ai đã đi vào nghề làm phim thì đều hiểu làm được một cảnh nóng cho “ra hồn” là cực khó.
Phải có tình huống thật hợp lý dẫn đến “cảnh nóng”; phải có những diễn viên tài năng dám diễn hết mình; phải có nhà quay phim điêu luyện; và quan trọng nhất, phải có một đạo diễn thẩm mỹ cao. Điện ảnh của ta những điều “phải có” hơi bị ít, nhưng các “cảnh nóng” lại hơi bị nhiều, bởi thế, xem phim thường thấy “nóng mắt”, “nóng đầu”, hơn là được cảm giác xôn xao, rạo rực.
Ấy thế mà dạo này điện ảnh ta cứ xôn xao cảnh nóng. Nhà sản xuất, đạo diễn “xôn xao” vì cứ nghĩ có thêm “cảnh nóng” là có thêm tiền. Thay vì cố gắng sáng tác những bộ phim hay, thì họ cố gắng nghĩ ra những “trò nóng” để câu kéo khán giả. Hết khôn dồn ra dại, họ sản xuất ra những cảnh nóng rẻ tiền với mục đích... câu tiền. Có anh lại cố làm nhiều cảnh nóng để câu... Tây. Khốn khổ, chở củi về rừng, điện ảnh Tây vốn là “cha đẻ” của sex và cảnh nóng; bởi thế, để khác người, họ “sáng tác” các cảnh “sex bẩn”. Than ôi, mang trò mọi rợ đi mua vui cho người ngoài thật hổ thẹn lắm ru! Nói cho cùng, điện ảnh có thể phản ánh tất cả những phần sâu kín nhất của con người. Nhưng cái đích cuối cùng của nó là hướng tới cái Đẹp. Nghệ sĩ tài năng là người có thể tạo ra tác phẩm như bông sen nở giữa bùn lầy.
THẾ GIỚI ĐIỆN ẢNH phát hành 5/4/2015