Thứ tư, 23/03/2016 17:13 (GMT+7)
"Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều..."
(Nguyễn Đình Thi)
Thuở còn nhỏ đi học, tôi thường ngân nga những vần thơ trên với lòng tự hào trào dâng chẳng đâu trên trái đất đẹp như đất nước mình!
Nhưng rồi khi lớn lên dưới bom rơi lửa đạn, những năm tháng gian khổ, nhọc nhằn khiến cái đầu chỉ nghĩ đến sống và chết, cái bụng luôn sục sôi vì đói, con mắt chỉ thấy những con đường lầy lội, gập ghềnh, gai góc... Ôi những năm tháng đã qua, dù cho đất nước vẫn đẹp vô cùng mà tâm hồn mình chẳng cảm nhận được.
Giờ đây, đất nước thanh bình, đi giữa những cánh đồng lúa xanh, những cánh đồng hoa thấy lòng rộn ràng, bát ngát; vượt qua những đồi núi trập trùng, những hang động đẹp như cổ tích, tới những bãi biển xanh phẳng lì cát trắng như trong chuyện thần tiên chỉ biết thốt lên: Đất nước mình đẹp quá!
Thế rồi những người Việt xa xứ tấp nập quay về. Thế rồi bạn bè quốc tế ồ ạt kéo sang... Thì ra không phải tự mình khen mình đẹp nữa, mà Việt Nam đích thị là xứ sở thần tiên, là mảnh đất cho ngàn triệu cánh chim về trú ngụ. Người Tây, người Mỹ, người Nhật, người Hàn đến đây không chỉ đi du lịch mà ở lại lấy vợ sinh con, làm ăn và... làm phim nữa. Họ mang hình ảnh con người, phong cảnh Việt Nam đi khắp thế giới, họ tự hào vì đã khám phá ra vùng đất tuyệt đẹp mà lạ kỳ không nơi nào có được.
Còn gì vinh dự hơn được làm người dân đất Việt!
Nhưng có khi chúng ta chợt giật mình vì có nơi, có lúc không phải ta mà chính bạn bè đã nhìn ra những điều thiêng liêng và kỳ diệu của mảnh đất hình chữ S này!
Tôn Văn