Thứ ba, 23/09/2014 13:51 (GMT+7)
KHI MÙA THU ĐẾN…
Mùa thu ơi, mùa thu thân yêu
Dẫu hòn bi lăn hết vòng tuổi nhỏ
Trong những chiếc ba lô kia ai dám bảo là không có
Một, hai, ba giọng hát chú ve kim…
(Hoàng Nhuận Cầm)
Lần đầu tiên tôi được nghe mấy câu thơ này là từ nhà thơ Xuân Diệu. Dạo đó, năm 1973, vừa kết thúc cuộc thi thơ của báo Văn nghệ và Hoàng Nhuận Cầm được giải nhất. Xuân Diệu ca ngợi những người lính trẻ của chúng ta bước từ giảng đường ra ngay mặt trận vừa hồn nhiên, vừa tươi trẻ lạc quan và đầy sự tiếc nuối tuổi học trò; những người lính có văn hóa, có tâm hồn…Người lính học trò vẫn ám ảnh bởi mùa thu, mùa tựu trường dù trước mặt là đạn bom ác liệt.
Hôm nay, sau 40 năm tôi lại bắt gặp nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm cùng đám bạn bè văn nghệ ngồi uống bia hơi trên vỉa hè đường Trần Hưng Đạo, ngắm lá sấu vàng bay trên phố giữa một trời thu Hà Nội. Ôi những mùa thu quyến rũ, theo qui luật đất trời cứ đến rồi đi, nhưng những chàng trai, cô gái của ngày hôm qua nay đã thành ông, thành bà. Họ vẫn còn say mùa thu của ký ức, họ vẫn yêu mùa thu hôm nay. Khi mùa thu đến là họ lại bâng khuâng, rạo rực, họ ngồi từ thu này sang thu khác…
Đã có bao nhiêu bài thơ tuyệt hay về mùa thu; đã có bao nhiêu bài hát tuyệt hay về mùa thu, quả thật chúng ta không thể nhớ hết. Đôi khi ta cũng tự hỏi: vì sao mùa thu rung động lòng người đến thế? Nhưng cũng không thể lý giải được. Mỗi khi mùa thu đến, ta chỉ có thể thầm kêu lên:
“Mùa thu ơi, mùa thu thân yêu!..”
Tôn Văn
Tạp chí Thế Giới Điện Ảnh phát hành vào 20/09/2014