Những ánh mắt trẻ thơ biết nói...
Người ta rời đô thị phố xá lên vùng cao đâu chỉ để ngắm những vạt nương xanh ngát, vui đùa với cỏ hoa thiên nhiên trong lành, mà đôi khi người ta lên vùng cao để tìm lại những ánh mắt ngây thơ trong sáng của những đứa trẻ, rồi nhìn về một thời khó khăn tuổi thơ của không ít người và cảm thông chia sẻ …
Ở nơi phố xá đông đúc người xe, người ta chẳng bao giờ tìm được những đôi mắt trong veo như của trẻ nơi miền ngược. - ảnh một em bé tại một bản làng thiểu số ở Hòa Bình "đón" các vị khách du lịch miền xuôi bằng ánh mắt ngây thơ và trong sáng.
Tại một bản làng khác ở Sìn Hồ, Lai Châu, dường như với đứa trẻ này, có lẽ đây là lần đầu tiên nó được thấy những vị khách lạ đến thăm bản
Ở vùng cao miền Tây Bắc, hay Đông Bắc, nơi đây không chỉ có bảng lảng khói sương, phong cảnh hữu tình mà còn có những cuộc đời con người đã trải qua bao đời gắn bó, những đứa trẻ lớn lên trên lưng mẹ, lưng chị, lưng bà rồi lớn lên gắn bó với núi rừng như những mầm xanh non giữa núi rừng bạt ngàn.
Chúng ngây ngô không khác gì những cây những cỏ. Chúng cũng không quá nhiều những bao bọc, chở che, trẻ con lớn lên giữa hương núi rừng tự nhiên.
Ảnh chụp tại bản Cát Cát, Sapa, Lào Cai
Ảnh chụp tại Mường Phăng, Điện Biên
Đi trên đường, ta gặp không ít những đám trẻ đùa nghịch. Những đứa trẻ như những người tí hon mà nhanh như sóc, leo trèo, bơi lội như bản năng vốn có trong người.
ảnh chụp tại một trường tiểu học xã Giang Tà Chải, Sapa, Lào Cai
Cuộc sống ở mỗi nơi có mỗi điều thú vị. Chẳng thể nào đem ra so sánh trẻ con của nơi nào với nơi nào. Chỉ là, một ngày ta rời miền xuôi lên miền ngược, gặp những đứa trẻ của núi rừng, nhìn chúng với sự hồn nhiên và trong trẻo. Ta thấy lòng thêm nhẹ và đời thêm vui.
Theo dantri